Lần thứ hai sinh mổ, mẹ không còn cảm nhận rõ nỗi đau thể xác như lần đầu. Dù người ta nói sinh mổ sẽ đau đớn như chết đi sống lại, mẹ chỉ thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng vượt qua được quãng thời gian thai nghén đầy vất vả. Mẹ vừa chăm anh con chưa đầy hai tuổi, vừa phải gồng mình chịu đựng những cơn mệt mỏi, chuột rút, mất ngủ suốt chín tháng mang thai. Và giờ đây, nhìn con ngủ bình yên bên cạnh, mẹ chỉ cảm thấy một điều duy nhất: hạnh phúc.
Nhưng niềm hạnh phúc ấy không kéo dài được lâu.
Ngày thứ hai sau sinh, khi bác sĩ nhi bước vào phòng và dừng lại thật lâu trước giường mẹ, họ nói một câu khiến mẹ sụp đổ: “Em bé có nghi ngờ về nhiễm sắc thể.” Tai mẹ ù đi. Mọi thứ như sụp xuống.
Mẹ nghĩ mãi: thai kỳ của mẹ hoàn toàn bình thường. Siêu âm độ mờ da gáy không có gì bất thường, triple test cũng ổn. Mẹ đi khám tại phòng khám uy tín. Sao có thể như vậy được? Sao con của mẹ lại gặp chuyện này?
Năm ngày sau trong viện là những ngày dài nhất cuộc đời mẹ. Mẹ không quan tâm đến việc hồi phục, không để ý đến ai xung quanh. Mẹ chìm trong tuyệt vọng, tra cứu mọi thông tin về hội chứng Down, vừa đọc vừa nhìn con, vừa hy vọng rồi lại thất vọng.
Rời viện, về nhà, mẹ vẫn không thôi dằn vặt. Mẹ như chết lặng trước những biểu hiện ngày càng rõ ràng của con. Và mẹ quyết định đưa con đi xét nghiệm nhiễm sắc thể khi mới sinh được năm ngày. Mẹ gắng gượng từng bước chân, gạt hết mệt mỏi để bế con đi khắp Bệnh viện Nhi chỉ mong nhận được một tia sáng.
Bố bắt mẹ nghỉ ngơi, nhưng mẹ không thể ngồi yên. Mẹ oán trách chính mình vì đã không thể cho con một cơ thể khỏe mạnh. Mẹ không trách ai, chỉ trách bản thân vì đã không thể bảo vệ con ngay từ trong bụng.
Một tuần sau, kết quả xét nghiệm không đạt, con lại phải lấy máu lần hai. Bố gửi hai mẹ con về quê để mẹ có thể được chăm sóc tốt hơn. Nhưng suốt bốn tháng ở cữ, không có ngày nào mẹ không khóc. Mỗi lúc một mình, mẹ chỉ biết khóc đến cạn nước mắt. Bà ngoại thấy vậy còn phải quát: “Giờ có người mang đến một đứa trẻ khỏe mạnh để đổi lấy con của con, con có đổi không?”. Dù đau đến mấy, mẹ vẫn chỉ có một câu trả lời: không bao giờ.
Mẹ cầu nguyện mỗi ngày, mong một phép màu. Và rồi kết quả chính thức cũng đến. Bố bảo: “Con mình bình thường.” Nhưng mẹ nhận ra giọng bố không thật sự tin vào điều đó. Mẹ nghe và cảm thấy… bố đang nói dối.
Thời gian cứ thế trôi. Mẹ vẫn lặng lẽ dõi theo con từng hơi thở, từng giấc ngủ. Con yếu hơn anh con, hay ốm vặt, hay quấy khóc, ăn uống cũng không tốt. Mẹ thương con đến thắt lòng. Nhưng mỗi ngày thấy con lớn lên, đáng yêu hơn, mẹ biết: dù thế nào, mẹ vẫn sẽ cùng con đi hết con đường này.
Hai năm trôi qua, ngày sinh nhật tròn 2 tuổi của con, trời đổ mưa rất to. Mẹ đội mưa ra ngoài mua bánh sinh nhật, vừa đi vừa khóc. Cơn mưa át tiếng nấc, giọt nước mắt mẹ hòa vào nước mưa, không ai biết. Mẹ khóc không phải vì yếu đuối, mà vì thương con, vì quá nhiều cảm xúc dồn nén suốt hai năm dài.
Hôm nay, con tròn 4 tuổi. Con chỉ nói được vài từ đơn giản, nhưng con biết ôm, biết thơm, biết vuốt tóc mẹ mỗi khi mẹ buồn. Con yêu ông bà, yêu anh, yêu bố mẹ và biết thể hiện tình cảm một cách rất đặc biệt. Con thích bảng chữ cái, thích nhạc, thích múa hát, thích được vuốt má, được vén tóc cho mẹ, được tự xúc ăn và đánh răng. Con đã làm được những điều tuyệt vời. Chừng đó là quá đủ để mẹ hạnh phúc.
Mẹ tin, mỗi đứa trẻ sinh ra đều mang một ý nghĩa. Có thể là để viết nên một chương đời đặc biệt cho chính mình, hoặc để làm thay đổi cuộc đời của một ai đó. Và con đến với mẹ, là một điều kỳ diệu không thể nào thay thế. Cảm ơn con, vì đã đến bên mẹ với tất cả yêu thương.
Dù hành trình nuôi con khác biệt hơn nhiều người, mẹ chưa từng hối hận. Mẹ học được cách mạnh mẽ, biết sống chậm lại và thấu hiểu nhiều hơn. Với những ai đang mang trên vai trách nhiệm của một người mẹ, nếu con bạn có khiếm khuyết, đừng tuyệt vọng. Đừng để nỗi đau nuốt chửng tình yêu. Chính tình yêu và thái độ tích cực mới là điều duy nhất có thể làm nên phép màu.
Yêu con, thương con suốt cả một đời. Cảm ơn vì con đã đến bên mẹ.