Lần đầu tắm cho con, mình suýt khiến bé bị cảm lạnh chỉ vì điều này…
Hồi đó mình nghĩ… “Ủa tắm cho con có gì đâu, đổ nước vô chậu, quấn khăn, tắm xong lau khô là xong chớ gì!”
Ờ thì… mình cũng làm đúng như vậy thật. Nhưng cái gì đến nó cũng đến…
Hôm đó trời hơi lành lạnh, kiểu gió lùa khe cửa mà mình không để ý. Mình chuẩn bị đủ thứ: khăn xô, nhiệt kế nước, dầu tràm, bông gòn, cả playlist nhạc ru con để bật trong lúc tắm cho “sang” nữa chứ…
Bạn đoán xem, mình quên mất cái gì?
…
Đúng rồi – cửa sổ đang mở toang hoác!
Trong lúc mình đang hí hửng “ngâm spa cho bé” thì gió cứ luồn vô sau gáy. Mình thấy con rùng mình nhẹ nhẹ, cứ tưởng là con sắp ị… ai ngờ…
Tắm xong, mình quấn khăn lại, bế con lên… mà con cứ hắt xì… một cái… rồi hai cái… rồi liên hoàn combo tới 7 cái liên tiếp.
Mình đứng đơ luôn, trong đầu chỉ nghĩ đúng một điều: “Chết rồi… mình làm bé bị cảm rồi hả?”
Đêm đó…
Trời ơi, nói thiệt… mình không dám ngủ. Cứ nằm ôm con, tai dỏng lên nghe từng hơi thở. Chỉ cần nghe bé thở khò khè một cái là mình… tưởng tượng đủ thứ trên đời.
“Không lẽ mai phải đi viện?”
“Có khi nào bé bị viêm phổi không trời?”
“Có ai từng như vậy chưa ta… hay mình là mẹ tệ nhất thế giới này rồi…”
Bạn thấy mình hơi hoang tưởng không? Nhưng lúc đó thật sự mình muốn quay lại cái lúc pha nước và… đóng cái cửa sổ chết tiệt ấy lại!
Sáng hôm sau, đi khám…
Bác sĩ nói may mà bé chỉ bị cảm nhẹ… nghe mà mình muốn xỉu cái đùng – không phải vì bé mà vì mình thấy ê mặt với chính mình.
Về nhà, mình viết luôn một cái “cam kết tự thân” treo đầu giường:
“Không bao giờ tắm con mà quên kiểm tra phòng nữa, nhớ đời!”
Sau vụ đó…
Mình nghiệm ra một điều rất chân thành: “Làm mẹ không cần siêu phàm. Chỉ cần đủ tỉnh để nhớ đóng cửa sổ khi tắm con là được rồi.”